Đến bây giờ, tôi vẫn còn thấy ân hận khi biết mình đã làm một việc sai trái. Tôi đã thất hứa với ông và cả mẹ nữa. Câu chuyện là thế này:
Tôi tên là An – đrây – ca. Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông. Ông tôi đã già.
Một buổi chiều nọ, ông nói với mẹ tôi : “Bố khó thở lắm!”… Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc còn mẹ sẽ ở lại với ông. Tôi vội chạy đi ngay. Nhưng dọc đường tôi gặp Hen – ric và Mi – chi – a đang chơi đá bóng rất vui. Đây là trò chơi tôi thích nhất.
Nhìn thấy tôi Hen – ric gọi :
- Vào đây chơi cùng bọn tớ đi.
- Nhưng tớ phải đi mua thuốc cho ông.
- Chơi một lúc rồi đi có sao đâu. Mi – chi – a nói :
Nghe bạn nói có lý, tôi tự nhủ thầm: “Tí nữa mua thuốc cho ông cũng được.” Thế là tôi cũng hòa vào cuộc vui của các bạn. Chơi một lúc, tôi ngẩng đầu lên thấy trời sắp tối, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi chạy một mạch đến hiệu mua thuốc rồi mang về nhà.
Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt khi thấy mẹ đang khóc nấc nở. Thì ra ông đã qua đời. Tôi òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mặc dù mẹ đã hết lời an ủi tôi rằng tôi chẳng có lỗi gì cả. Bởi ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà. Nhưng tôi vẫn luôn tự dằn vặt mình “Giá mình mua thuốc về thì ông còn sống thêm được ít năm nữa.”
Câu chuyện khuyên chúng ta cần có ý thức với bản thân, lòng trung thực và sự nghiêm khắc với lỗi lầm của bản thân mình.
Người viết: Linh Giang - HS lớp 4A2