"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…" – Câu hát về tấm long bao la yêu con vô bờ bến của mẹ đã ngấm mãi trong em không bao giờ phai nhạt! Và mẹ là người em mến mộ và tự hào và yêu quý nhất. Mẹ là chỗ dựa vững chắc, là nơi em san sẻ niềm vui, nỗi buồn. Mẹ cho em cuộc đời hôm nay và mai sau.
Mẹ em tên là Ngô Thị Hoàng Trang. Năm nay mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông mẹ vẫn còn trẻ. Dáng người mẹ không cao nhưng cân đối. Em đã cao gần bằng mẹ rồi đấy. Mẹ nuôi mái tóc uốn cao ôm gọn lấy khuôn mặt tròn trĩnh, phúc hậu, tạo cho mẹ một vẻ đẹp dịu hiền, dễ mến. Bố bảo ngày xưa, bố thích nhất là mái tóc của mẹ. Trời mùa đông mẹ gội đầu, mùi dầu gội quyện vào nếp tóc thơm phức. Em thích được sấy tóc cho mẹ mãi cơ. Không chỉ vậy, nổi bật trên khuôn mặt mẹ là đôi mắt to, đen láy, luôn ánh lên cái nhìn ấm áp và trìu mến. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn quả không sai chút nào. Mỗi khi hai chị em em đạt kết quả cao hay làm được việc tốt, đôi mắt ấy lại trìu mến ngắm nhìn, lại rạng rỡ hơn. Nhưng mỗi khi chúng em mắc lỗi gì, đôi mắt ấy lại buồn bã lắm. Lúc ấy, em ân hận lắm cơ. Mẹ còn có một nụ cười hiện dịu. Mỗi khi cười, mẹ em để lộ hàm răng trắng, đều, trông rất duyên. Mẹ em ăn mặc rất giản dị nhưng không kém phần lịch sự. Mỗi khi đi làm, thường là bộ váy màu xanh dương có điểm hoa văn hay bộ đồ tây màu trắng trang nhã. Còn lúc ở nhà, với đồ bộ gọn gàng trông cũng rất duyên dáng.
Mẹ em rất yêu thương gia đình và hết lòng chăm sóc, dạy dỗ con cái. Dù công việc ở cơ quan bận rộn nhưng mẹ đều dành thời gian cho gia đình, cho việc học hành của em. Sáng nào cũng vậy, dù trời nắng nóng hay giá rét, mẹ đều dậy chuẩn bị bữa sang cho gia đình. Rồi mẹ lại phơi quần áo. Tối về mẹ lại chuẩn bị bữa cơm thật tươm tất cho cả nhà. Có lẽ, mẹ em là đầu bếp giỏi nhất thế gian này. Các món ăn mẹ làm không bao giờ còn thừa. Hương vị thơm phức cứ làm em them mãi. Mẹ cũng hay dạy bọn em học. Những lần, em mắc khuyết điểm, mẹ không mắng nhiếc, đánh đòn mà nhẹ nhàng chỉ bảo, nhắc nhở, chỉ ra chỗ sai để em khắc phục, sửa lỗi. Mẹ vui mừng, hạnh phúc khi em đạt kết quả cao trong học tập. Em còn nhớ, có lần, em không nghe lời mẹ chạy chơi ngoài nắng, đến tối thì sốt cao. Em ngất đi cho đến gần sáng mới tỉnh lại. Thật bất ngờ, mẹ em vẫn ngồi đó. Mẹ đã thức thâu đêm để chăm sóc em nên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi, lo âu. Mẹ âu yếm sờ tay lên trán em, rồi đặt tay em trong tay mẹ. Em thấy người ấm lên còn bệnh thì bớt đi nhiều. Mẹ nấu cháo, xúc cho em từng thìa một. Em xúc động lắm. Mẹ còn hay giúp đỡ hàng xóm nữa. Vì vậy mọi người quý mẹ em lắm. Ở nhà là vậy, ở công ty, mẹ cũng là một thành viên tích cực. Đối với đồng nghiệp, mẹ được mọi người tin yêu và mến phục.
Mỗi lần nhắc đến mẹ, lòng em lại dạt dào những tình cảm thiêng liêng nhất. Em thầm nhủ: "Mình phải cố gắng học thật giỏi và không ngừng rèn luyện để trở thành người có ích cho xã hội". Đó cũng là nguyện vọng lớn lao nhất mà hằng ngày mẹ vẫn thường nhắn nhủ và khuyên bảo em.