“Sóng gợn Tràng Giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song”
Những lời thơ trong bài thơ Tràng Giang của nhà thơ Huy Cận đã gợi nhắc hình ảnh dòng sông Hồng với điệu chảy chầm chậm. Con sông đã gắn liền với đời sống của người dân Bắc Bộ Việt Nam.
Em không biết sông Hồng có từ bao giờ. Từ bé em đã nghe danh con sông này qua lời kể của ông bà, bố mẹ. Nhìn từ xa, dòng sông như dải lụa khổng lồ mềm mại uốn quanh xóm làng. Sông có tên như vậy là do màu nước luôn đỏ nặng phù sa. Mặt sông rộng như chiếc gương khổng lồ phản chiếu hình ảnh của đất trời. Bầu trời xanh, mây trắng, nắng vàng, tất cả thu gọn vào ống kính của nhiếp ảnh gia sông Hồng. Nổi trên bề mặt là những đợt sóng nối tiếp trên bề mặt nhau xô nhẹ vào bờ. Sóng lăn tăn như đang đung đưa theo nhịp điệu hòa nhạc cảu thiên nhiên. Sông Hồng vào mỗi buổi chiều trầm ngâm ngắm nhìn bầu trời cao vời vợi cùng những cánh chim nhỏ xinh cheo liệng. ban ngày, trên sông tấp nập tàu thuyền qua lại buôn bán, nhiều thuyền đánh cá giăng buồm thả lưới. Xa xa là những tàu cát đang ngày đêm đi lại để kịp mang cát đến những công trình dựng xây của Tổ quốc. Ban đêm, sông nhuộm màu đen rì rào khúc hát ru của đất trời. Dọc hai bên bờ sông là bãi bồi phù sa, là vùng đất thích hợp cho các bác nông dân tận dụng trồng rau, hoa màu. Vào buổi chiều hè lộng gió, trẻ em thường được người lớn dẫn ra tắm sông. Vì thế, đối với nhiều người dân ở đây, sông Hồng là một phần của kỉ niệm tuổi thơ.
Sông Hồng mang vẻ đẹp bình dị như chính con người dân Việt Nam. Dù đi đâu về đâu thì hình ảnh dòng sông thân thương còn sống mãi trong tâm trí em.