Xưa ở một khu rừng nọ có chàng tiều phu nghèo, bố mẹ mất sớm, quanh năm suốt tháng chăm chỉ đốn củi kiếm sống. Gia sản của chàng chỉ có duy nhất một lưỡi rìu bằng sắt là đáng giá. Sáng hôm ấy, chàng tiều phu cởi trần, đầu quấn khăn, quần xắn cao tới đầu gối đang hăng say đốn củi cạnh dòng sông thì chẳng may lưỡi rìu tuột khỏi tay rơi xuống sông, chìm nghỉm. Chàng vội vã lao xuống, bơi, ngụp tìm mãi mà chẳng thấy. Chàng buồn bã than rằng:
Cả nhà ta chỉ trông vào lưỡi rìu này. Nay mất rìu thì lấy gì mà sống đây.
Chàng ngồi than thở hồi lâu thì bỗng nhiên có một cụ già râu tóc bạc phơ, đôi mắt sáng, hiền hậu hiện lên. Cụ mỉm cười và từ tốn hỏi anh:
Con có chuyện gì mà buồn bã vậy?
Anh kể hết mọi chuyện cho ông cụ nghe.
Cụ già nói:
Con đừng buồn nữa, ta sẽ giúp con tìm được lưỡi rìu.
Chàng trai mừng rỡ, chắp tay cảm tạ ông cụ tốt bụng. Lần thứ nhất, ông cụ vớt lên một lưỡi rìu bằng vàng to, chói loá:
Lưỡi rìu của con đây phải không?
Đây không phải lưỡi rìu của con? - Chàng trai với vẻ mặt buồn bã, xua tay nói.
Lần thứ hai, cụ cầm một lưỡi rìu bằng bạc sáng lấp lánh trên tay:
Lưỡi rìu này của con chứ?
Nhìn lưỡi rìu bằng bạc, chàng trai thất vọng đáp:
Thưa cụ, lưỡi rìu này cũng không phải của con ạ.
Lần thứ ba, cụ ngoi lên mặt nước với một lưỡi rìu bằng sắt cũ kĩ, mỉm cười hỏi chàng trai:
Lưỡi rìu này của con phải không?
Chàng trai lúc này mừng rỡ reo lên:
Đây mới chính là lưỡi rìu của con!
Cụ già đưa cho chàng trai cả ba lưỡi rìu, xoa đầu chàng tiều phu nghèo khổ, ánh mắt trìu mến nói với chàng trai rằng:
Con là một chàng trai trung thực và thật thà. Ta tặng con ba lưỡi rìu này.
Chàng trai cúi đầu cảm tạ ông cụ, đỡ lấy ba lưỡi rìu. Khi ngẩng lên thì ông cụ đã biến mất từ lúc nào.